Khi đến
với thế giới này, ta được gì ngoài tấm thân trần trụi. Để khi lớn lên, vì cái
nghĩa mưu sinh, cơm áo gạo tiền... lại mang thêm gánh nhọc nhằn. Có khi lại lắm
người ham muốn "vượt trội thiên hạ", thích "ngồi không mà hưởng lợi", tham của
thiên hạ thành của riêng... Nghĩ cũng tội! Họ phải vắt cạn óc để tìm cách này
hướng nọ, luồng lách đủ kiểu để đạt được mục đích... Rồi được gì trong khi hoang
mang trong từng giấc ngủ. Có chăng, tiền lắm túi thì mâm cơm nhiều món, sơn hào
hải vị không chi mà không biết, bia bọt, rượu chè ngoại hạng... Thế thì đã sao,
vào bụng rồi, tiêu hoá xong thì cũng ra phân, ra nước tiểu mà thôi. Có khi "ăn"
cho lắm vào, bệnh cũng từ đó cũng theo ào ào. Gout, tiểu đường, ung thư...có trừ
ai? Có khi nhà giàu lại càng lắm bệnh. Chưa kể, những người làm ăn bất chính, hớ
hênh tí là được "chiếu cố" ngay. Mọi hành động, tay chân, miệng mồm đều phải cân
nhắc, kín kẽ... "Bệnh từ miệng vào, họa từ miệng ra" là vậy. Sống mà nơp nớp lo
âu như vậy còn gì ý nghĩa. Rồi khi già yếu, bệnh tật, cái chết cận kề, giàu có
cho lắm thì sợ chết rồi của cải chưa kịp sài bao nhiêu, uổng phí
thật!
Có bà nọ, ở cái tuổi U70, chồng con đề huề, nhà cửa đàng hoàng, mặt tiền hẳn hoi, buôn bán cũng tương đối, con cái thì đã lớn, có gia đình riêng hết rồi, cháu nội ngoại đều đầy đủ... Cứ nghĩ cuộc sống sẽ an nhàn mà hưởng phước. Ấy vậy mà, sống trong đời này được lòng mấy người, nói không chừng không có ai ưa. Tham sân si đều vướng cả. Đùng một cái, bị tai nạn giao thông. Chết queo! Chết không kịp trân trối. Cho dù ngày trước bà có bị ghét như thế nào, thì nay, trước sự ra đi vội vã ấy, ai cũng không cầm được sư tiếc thương. Đau cho cái sự ra đi tức tưởi, mới thấy đó mà người đã xa khuất...lại chẳng được toàn thây. Haizzz...
Khi ta đến chẳng có gì,,, khi ta ra đi cũng có mang theo được cái
chi??? Vậy, rốt cuộc lại, sinh ra ở đời này vì lẽ gì mà con người lại tranh giành, hơn thua rồi hãm hại đời nhau?